Spotlighting Refugee Stories: Hanh Hoang
In honour of Refugee Week, Vietnamese Family Partnership are highlighting stories of members of our communities and their experiences escaping from Vietnam and coming to the UK as “Vietnamese Boat People”.
Continuing our Spotlighting Refugee Stories series, we hear to Hanh Hoang as she recount her arduous experience leaving Vietnam, which includes an encounter with pirates on the open sea, travelling from Vietnam to Australia before coming to the UK. She shares how, ultimately, her struggles served as motivation to take advantage of new opportunities to rebuild her life in the UK.
A text version of the interview can also be found below:
MEET HANH | GẶP CÔ HẠNH
My name is Hanh Hoang, I never changed my name, that's the name my parents gave me. Actually, it's a long name in Vietnamese. It's Hoang Thi My Hanh, which became quite problematic when you start getting a lot of paperwork, so I had to cut it short a bit.
Tôi tên là Hạnh Hoàng, tôi chưa bao giờ đổi tên, đó là cái tên mà bố mẹ tôi đã đặt cho tôi. Thực ra đó là một cái tên dài trong tiếng Việt. Đó là Hoàng Thị Mỹ Hạnh, điều này trở nên khá rắc rối khi bạn bắt đầu làm các thủ tục giấy tờ, vì vậy, tôi đã phải cắt ngắn nó đi một chút.
TELL US ABOUT YOUR CAREER | HÃY CHO CHÚNG TÔI BIẾT VỀ SỰ NGHIỆP CỦA CÔ
When I arrived in England, I further studied at university until 1987. I worked briefly at Bournemouth University for one year and then I moved on to work at J.P. Morgan as a graduate trainee and I stayed there for 28 years and when I left I was acting in the capacity of the technology development manager. I left 5 years ago to spend more time with my children. At the moment, I am just enjoying my free time.
Khi tôi đến Anh, tôi tiếp tục học lên đại học cho đến năm 1987. Tôi đã làm việc thời gian ngắn một năm tại Đại học Bournemouth và rồi tôi chuyển sang làm việc tại J.P. Morgan với tư cách là một thực tập sinh tốt nghiệp và tôi đã ở đó 28 năm và khi rời đi, tôi đã đóng vai trò là giám đốc phát triển công nghệ. Tôi đã rời nơi đó cách đây 5 năm để dành nhiều thời gian hơn cho các con. Hiện tại tôi đang chỉ tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.
LEAVING VIETNAM | RỜI KHỎI VIỆT NAM
I left Vietnam just a few years after the war. When the North and the South were united, there were a lot of changes. Some changes were, perhaps, a lot more uncomfortable for the people in the South. There were quite a few uncertainties of what was happening and there were movements of people leaving the country for fear of persecution.
Tôi rời Việt Nam chỉ vài năm sau chiến tranh. Khi hai miền Nam - Bắc thống nhất, đã có rất nhiều thay đổi. Một số thay đổi, có lẽ, đã rất không dễ chịu cho người dân miền Nam. Có một vài điều không chắc chắn về những gì đang xảy ra. và đã có những phong trào người dân rời bỏ đất nước vì sợ bị đàn áp.
THE ROUTE FROM VIETNAM | HÀNH TRÌNH TỪ VIỆT NAM
We started the boat trip in South Vietnam. We were supposed to be heading to the nearest land like Malaysia or Singapore. Unfortunately, we got attacked by pirates. The first time it was fine. The second time we lost our boat. We actually, through the struggle, managed to overcome it and got their boat and then the boat got broken so we drifted in the sea, or the ocean, for a further 17 days until we got rescued by a British Shell tanker, she was on the way to Darwin, Australia to deliver oil. So we landed in Darwin and stayed there for 2 months, before we got settled to the U.K.
Chúng tôi bắt đầu chuyến đi thuyền từ miền Nam Việt Nam. Đáng lẽ chúng tôi phải đến những vùng đất gần nhất như Malaysia hay Singapore. Thật không may, chúng tôi đã bị tấn công bởi những tên cướp biển. Lần đầu tiên thì không sao. Lần thứ hai chúng tôi bị mất thuyền.Thật ra thì, sau khi đấu tranh, rất gian nan, chúng tôi lại lấy được con thuyền của họ và sau đó chiếc thuyền bị hỏng vì vậy, chúng tôi đã trôi dạt trên biển, hoặc đại dương, trong 17 ngày nữa cho đến khi chúng tôi được một chiếc tàu chở dầu Shell của Anh giải cứu nó đang trên đường đến Darwin, Australia để giao dầu.Vì vậy, chúng tôi cập bến Darwin và ở đó trong vòng 2 tháng, trước khi chúng tôi định cư tại Vương quốc Anh.
THREE WORDS TO DESCRIBE THE UK | BA TỪ ĐỂ NÓI VỀ VƯƠNG QUỐC ANH
Cold. Wet and grey.
Lạnh. Ướt và màu xám.
FIRST IMPRESSION OF THE UK | ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN KHI ĐẾN VƯƠNG QUỐC ANH
People are extremely kind. I hear a lot of stories about refugees now the media, you feel like that there's a lot of negativity about refugees nowadays. But, when we first arrived in England, you know people were so kind and I don't think ever in 40 years living in England, I never experienced anything that would’ve “been [seen as] racist”. We were under Save the Children Fund, so obviously we would have somewhere to stay, we were fed. We were given basic things like clothing and I remember we used to get ‘pocket money’ so we had about £5 a week and you know that £5 was just enough to send a telegram home because at the time in 1980s, the only quick communication to Vietnam was telegram. If you send a letter, it will take 8 months. So a telegram, we had to be very careful to put words in there so it wouldn't cost so much. But it was £5 a week. We had teachers coming into the centre to help teaching English. So we had English classes. We had some places where we play, play a lot of ping pong and then excursions. I was also given a few courses studying instead a proper English for foreigners school, the Bells College. We used to go to Bells College to improve our English language. The people around the area, sometimes took us in, took us to lunch, invited us to lunch. So we were kind of invited to mix in with the locals and also they had staff there, if you have any problems, you can talk to them. So I think in terms of making sure we were looked after, we were quite well looked after. We didn't feel any kind of neglect or anything. There were people nearby, there was social workers that came and visited. There were social workers within the centre there. There were interpreters for people who couldn't speak the language. So that was pretty good.
Mọi người vô cùng tốt bụng. Tôi nghe rất nhiều câu chuyện về những người tị nạn bây giờ các phương tiện truyền thông, bạn cảm thấy rằng có rất nhiều tiêu cực về người tị nạn ngày nay. Nhưng lần đầu tiên khi chúng tôi đến Anh, mọi người rất tốt bụng và tôi không bao giờ nghĩ, trong 40 năm sống ở Anh, tôi chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì, về cái gọi là là phân biệt chủng tộc. Chúng tôi được Quỹ Cứu trợ Trẻ em chăm sóc, vì vậy, tất nhiên là chúng tôi có một nơi nào đó để ở, chúng tôi cũng được cho ăn. Chúng tôi được cung cấp những thứ cơ bản như quần áo và tôi nhớ chúng tôi đã từng có tiền tiêu vặt chúng tôi đã có khoảng £ 5 một tuần và bạn biết không, 5 bảng là vừa đủ để gửi một bức điện về nhà bởi vào thời điểm những năm 1980, thông tin liên lạc nhanh nhất về Việt Nam là điện tín. Nếu bạn gửi một bức thư, bạn sẽ mất 8 tháng. Vì vậy, với một bức điện, chúng tôi phải rất cẩn thận chọn từ để nó đỡ tốn kém quá nhiều. Nhưng đó là £ 5 một tuần. Chúng tôi đã có giáo viên đến trung tâm để giúp dạy tiếng Anh. Vì vậy, chúng tôi đã có các lớp học tiếng Anh. Chúng tôi đã có một số nơi mà chúng tôi chơi, chơi bóng bàn rất nhiều và sau đó là những chuyến du ngoạn. Tôi cũng đã có được một vài khóa học tại Bells College, một trường tiếng Anh thích hợp cho người nước ngoài. Chúng tôi đã từng đến Bells College để nâng cao trình độ tiếng Anh của mình. Những người dân quanh vùng, thỉnh thoảng đưa chúng tôi đi ăn trưa, mời chúng tôi ăn trưa. Vì vậy, chúng tôi được mời hòa nhập với người dân địa phương và họ cũng có nhân viên ở đó, nếu bạn có bất kỳ vấn đề, bạn có thể nói chuyện với họ. Vì vậy, tôi nghĩ về việc đảm bảo chúng tôi được chăm sóc, chúng tôi đã được chăm sóc khá tốt. Chúng tôi không cảm thấy bất kỳ lúc nào bị bỏ bê hoặc điều gì đó. Có những người ở gần đó, và những nhân viên xã hội đến thăm. Có những nhân viên xã hội trong trung tâm đó. Có thông dịch viên cho những người không biết nói Anh. Cho nên, mọi thứ khá tốt.
IS THERE ANY SUPPORT YOU WISH WAS OFFERED? | CÔ CÓ HY VỌNG SỰ TRỢ GIÚP GÌ NỮA KHÔNG?
I think a lot of people could have done very well given a little bit more guidance in terms of education, further studying or finding opportunities. I think when we was settled into the community, a lot of us got jobs through our own network, so I got a job in a refugee centre because I was friends with somebody who said 'Hey Hanh, there's this job, do you want to apply for it?' and the same with some friends so it was through our own internal network we did that. I think otherwise we would just be on our own and to carry on with further education was the same. I had to find that information out through friends who said if you want to do this, people have been here before. This is what you should do. So I think, because I was so focused I went through that route and wouldn't give up. But for other people, it would be, they might get really kind of confused and not knowing what to do. It's such a waste of opportunity, if there are opportunities around there to help them with other jobs or education. Because I think the first step is done. The first step is to make sure they are safe and they are housed and they are fed. That's done. But the next step is actually to thrive in their life. Not to just do 'ok we survived, that's it'.
Tôi nghĩ rằng rất nhiều người có thể sẽ tốt hơn nếu được cung cấp thêm một chút hướng dẫn về giáo dục, nghiên cứu hoặc cơ hội tìm kiếm. Tôi nghĩ khi chúng tôi đã ổn định trong cộng đồng, rất nhiều người trong chúng tôi đã kiếm được việc làm thông qua người quen của mình vì vậy, tôi đã nhận được một công việc trong một trung tâm tị nạn bởi vì tôi đã kết bạn với một người đó nói 'này Hạnh, có công việc này, bạn có muốn nộp đơn không?' Và với một số bạn bè cũng vậy, chúng tôi đã làm được điều đó thông qua những người quen của chính mình. Tôi nghĩ nếu không thì chúng ta sẽ chỉ đơn lẻ một mình và để tiếp tục học lên cao cũng vậy.Tôi đã phải tìm thông tin đó thông qua bạn bè người nói nếu bạn muốn làm điều này, dựa vào những người trước đây đã làm. Và bạn cũng nên làm như vậy. Do đó, tôi nghĩ, bởi vì tôi đã rất tập trung với con đường mà tôi đã định và không bỏ cuộc. Nhưng đối với những người khác, có thể, họ sẽ thực sự bị bối rối và không biết phải làm gì. Thật là lãng phí cơ hội, nếu có cơ hội xung quanh đó để giúp họ với công việc khác hoặc giáo dục. Bởi vì tôi nghĩ rằng bước đầu tiên đã làm được. Bước đầu tiên là đảm bảo họ được an toàn và có nhà ở và được cung cấp đồ ăn. Vậy là xong. Nhưng bước tiếp theo thực sự là để họ phát triển với cuộc sống của mình. Không chỉ làm 'ok chúng tôi đang sống sót, vậy thôi'.
LESSON TO PASS DOWN | BÀI HỌC TRUYỀN LẠI
Be true to yourself. Embrace your identity and when I say identity, I don't mean Vietnamese or English or anything. Identity is who you are, as you are. The combination of different cultures, the experiences. To me, identity is as unique as a DNA, it's only unique to you. I just want to stay away from all that identity politics, because that's another thing. But be true to yourself and embrace your identity and be confident and also, life is tough. Life is really tough and you just don't give up. You just have to just move forward.
Hãy sống thật với chính mình. Hãy chấp nhận bản sắc của mình và khi tôi nói về bản sắc, tôi không có ý nói người Việt hay người Anh hay bất cứ điều gì. Bản sắc thuộc về con người của bạn, cũng như bạn là ai. Sự kết hợp của các nền văn hóa khác nhau, những trải nghiệm. Theo tôi, bản sắc là thứ duy nhất cũng giống như DNAi nó chỉ dành riêng cho bạn. Tôi chỉ muốn tránh xa tất cả những thứ như bản sắc chính trị, bởi vì đó là chuyện khác. Nhưng hãy sống thật với chính mình và chấp nhận bản sắc của mình và hãy tự tin và cuộc sống thật khó khăn. Cuộc sống thực sự khó khăn và bạn sẽ không bỏ cuộc. Bạn chỉ tiến về phía trước.
Vietnamese Family Partnership is dedicated to helping individuals and families in the Vietnamese community to thrive in the UK, if you or anyone you know may need advice and support, contact us at our Advice & Support Centre: https://www.vietfp.org/advice-and-support-centre
Please note: An earlier version of this interview transcript quoted Hanh Hoang as describing the changes to Vietnam as “more comfortable for the people in the South.”, this was in error and has now been corrected as “more uncomfortable”. We apologise for any confusion caused.